Đứng thẫn thờ giữa bầu trời đầy nắng của tháng tư, ta biết mình đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất…
Lần đầu ta gặp nàng, những vạt nắng cũng lung linh thế này. Có lẽ, nét thơ ngây lúc đó của nàng đã làm trái tim ta thổn thức.
Ta nhớ..nàng rất yêu nắng. Nàng có thể đứng lặng im hàng giờ để chiêm ngưỡng cái huyền hoặc của sắc nắng. Lúc đó, trông nàng thật kiêu sa…
Ta thích những lúc nàng hồn nhiên chạy đến khi nhìn thấy ta.
Và những lúc được cùng nàng dạo chơi trên con đường quanh co ngập nắng..
Nhưng tất cả những kỹ niệm ấy đã không còn nữa khi ta quyết ra đi tìm cho mình những thử thách khó khăn chốn giang hồ. Ngày ta đi, nàng đứng lặng lẽ trông ra biển…
Giờ đây, dù năm tháng đã trôi qua nhưng ta sẽ mãi đi tìm hình bóng nàng để nói câu tạ lỗi.
Để rồi, giây phút tương phùng, ánh mắt ta và nàng nhìn nhau. Ẩn chứa một nỗi niềm miên man sâu đậm. Nàng…nàng có tha thứ cho ta..??
Merina
Cảm ơn P.Cech
PBC Hắc Bang
Server Hoài Quang đã giúp mình hoàn thành bộ ảnh này.
0 comments
Post a Comment