Nhạc : Phạm Duy
Thơ: Nguyễn Tất Nhiên
Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa
Như mưa đời phất phơ, chắc ta gần nhau chưa?
Tay ta từng ngón tay, vuốt tóc em lưng dài
Đôi ta vào quán trưa, nhắc nhau tình phôi pha..
Em mang hồn vô tội, đeo thánh giá huy hoàng
Còn ta nhiều sám hối mà sao vẫn hoang đàng..
Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa
Đưa em về dưới mưa, có nhau mà như xa...
Em hiền như ma-soeur, vết thương ta bốn mùa
Trái tim ta bệnh hoạn, em yêu này em yêu..
Ta nhờ em ru ta, hãy ru tên vô đạo,
Hãy ru tên khờ khạo, em yêu này em yêu...
Đưa em về dưới mưa, chiếc xe lăn dốc già
Đưa em về dưới mưa, áo em bùn lưa thưa
Đưa em về dưới mưa, hỡi cô em bé nhỏ
ôi duyên tình đã qua, có bao giờ không xưa?
Vai em tròn dưới mưa, ướt bao nhiêu cũng vừa
Như ưu tình đã xa, thấm linh hồn em yêu
Hình ảnh cô gái trong từng ca từ hiện lên thật hiền lành quá ,hiền đến nỗi được nhà thơ ví như ma-soeur ,em thánh thiện quá ,trong sáng quá,như chưa hề vướng bụi trần
Còn" ta "sao quá ư tội lỗi ,ta gần bên em như gần một nơi lắng đọng của tâm hồn ,như đứa con đang hướng tâm hồn với chúa sau bao nhiêu tội lỗi nợ đời
Còn" ta "sao quá ư tội lỗi ,ta gần bên em như gần một nơi lắng đọng của tâm hồn ,như đứa con đang hướng tâm hồn với chúa sau bao nhiêu tội lỗi nợ đời
“Đưa em về dưới mưa,
nói năng chi cũng thừa.
Như mưa đời phất phơ,
chắc ta gần nhau chưa?”
(Phạm Duy/Nguyễn Tất Nhiên – bđd)
Đưa nhau về dưới mưa, dù mưa đó có lưa thưa, phất phơ như cuộc đời của ai đó, hẳn người người sẽ nhắn nhau chỉ đôi câu, rất “không thừa”, nhưng tràn đầy ý nghĩa, đó là: “chắc ta gần nhau chưa”.
Nhớ mùa mưa năm cũ ,1 anh chàng nắm tay cô nàng,không biết cô ấy là người thứ mấy trong cuộc đời kẻ lãng tử nọ ,nhưng chắc 1 điều là ,cái cảm giác đó sẽ ghi dấu mãi trong tim cô gái trẻ ,cô vẫn e thẹn và ngượng ngùng làm sao
0 comments
Post a Comment