down

2.23.2012

Chuyện "dại" trai của các quý bà

(TinTucLamDep) Một ngày, hàng xóm đổ sang khi nghe tiếng gào thất thanh, thấy bà Lập lăn lộn giữa sân, la khóc lạc cả giọng. “Nó lấy hết của tôi rồi các ông các bà ơi. Hỏi han mãi, người ta mới hiểu “nó” đây chính là tình nhân của bà.

Tuổi già nhưng tâm chưa già

Chồng mất từ ngày bà sinh đứa con thứ 2, nay đã hơn 20 năm, bà Hằng vẫn ở một mình để chăm sóc các con.Sợ cho các con phải khổ khi mình tái hôn nên có bao nhiêu đám săn đón, sẵn sàng lấy bà và nuôi hai đứa con của bà, bà đều từ chối. Đến giờ khi bà đã gần 60, con cái thành đạt, bà mới thở phào nhẹ nhõm.


quy ba dai trai

Thực ra, bà Hằng chỉ phải chịu cảnh cô đơn phòng the và khó khăn khi dạy con nên người chứ chuyện tài chính bà hoàn toàn không phải lo vì chồng bà vốn là một tài phiệt. Khi ông mất, tài sản ông để lại đủ để bà và hai con sống sung sướng mà chẳng cần lao động, làm bất cứ việc gì cả. Nhưng bà Hằng không muốn các con mình sống theo kiểu dựa dẫm vào đống tài sản đó và không thể lớn lên. Nay, khi mọi thứ đã ổn định, bà mới quay về sống đúng cuộc đời của mình, cuộc sống của một quý bà lắm tiền, nhiều của.

Bao nhiêu năm không yêu đương, gần gũi với bất cứ người đàn ông nào, khi đã đi hết hơn một nửa quãng đường đời, bà lại thèm được sống trong sự chăm sóc, quan tâm của một người đàn ông. Con cái bận bịu với công việc nên cũng chẳng mấy để ý đến cảm xúc của mẹ. Hồi ấy, cạnh nhà bà có ông Thăng góa vợ, hơn bà 3 tuổi, thi thoảng sang trò chuyện cùng bà những lúc rỗi rãi. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, trò chuyện qua lại thế nào hai ông bà lại phải lòng nhau. Hai con bà không hề đồng ý và ủng hộ chuyện tình yêu này của mẹ.

Nhưng bà Hằng đã quyết, bà không để sự phản đối của các con phá hỏng tình yêu muộn mằn này của mình.Thậm chí, bà còn làm đám cưới to vì có tiền và bà muốn mình được bù đắp cho quãng thời gian đã hết mình sống vì con cái.

Người già có cách yêu của người già.Bà đòi được yêu như thời còn trẻ. Ông Thăng đã già nhưng cũng hết sức để chiều lòng bà vợ mới cưới. Ông bà cũng đi rạp xem phim, cũng hẹn hò ăn kem, cũng đi dạo, cũng chụp ảnh cho nhau, đi đâu cũng cầm tay, trước khi đi ngủ có hôn môi chúc ngủ ngon... Họ nói với nhau những lời ngọt ngào tới mức người trẻ nghe được còn cảm thấy không tin nổi. Thế nhưng chuyện tình già ngỡ tưởng đáng ngưỡng mộ này lại nhanh chóng sụp đổ.

Ở với nhau hơn 3 tháng, ông Thăng nói đến chuyện li hôn vì ông không muốn nghe người đời xì xào rằng ông ở nhờ nhà vợ. Nhà cũ của ông thì nhỏ quá, sợ bà Hằng sống không quen. Thôi thì chia tay, đường ai nấy đi để ai cũng có cuộc sống thoải mái. Tất nhiên là bà Hằng không chịu. Tình đang nồng, ai chịu dứt ra? Để tiếng xấu không vây lấy ông chồng, bà Hằng đi chuyển quyền sử dụng đất của mình sang tên ông Thăng. Ngay khi giấy tờ vừa làm xong, ông Thăng lập tức lật mặt bán căn biệt thự cùng khu đất rộng mà mình mới được sang tên, lấy tiền chia cho các con của mình còn ông và bà dọn về ở căn nhà cũ của ông. Không còn những chiều chuộng như ban đầu, ông Thăng biến bà Hằng trở thành người vừa là vợ vừa là người hầu.

Cuộc đời bà Hằng, ngỡ cuối đời được hưởng an nhàn trong hạnh phúc, cuối cùng lại vấp phải cú lừa này. Bà không dám nói với các con vì khi xưa, bọn trẻ đã hết lời ngăn cản bà. Già đời còn bị lừa, nỗi nhục này bà chẳng dám nói cùng ai, đành cắn răng chịu đựng và mong sớm đến ngày được về với đất.

Ngoại tình vì hận chồng quá yêu.

Trường hợp của bà Xuân thì không phải bởi bà nhiều tiền, hồi xuân rồi dửng mỡ đòi được có tình yêu nồng đượm lúc đã có tuổi mà bà ngoại tình bởi ghét chồng. Cuộc hôn nhân của bà và ông Mạnh, chồng bà, không bắt nguồn từ tình yêu mà giữa hai vợ chồng, chỉ có ông Mạnh yêu bà. Vì yêu bà nên ông đã bày đủ trò để lấy được bà. Sau hơn ba năm, cuối cùng ông Mạnh cũng lấy được người phụ nữ ông yêu nhưng với ông, bà Xuân chỉ có sự thù ghét. Lo sợ vợ mình sẽ nảy sinh tư tình với người ngoài nên ngay từ khi lấy về, ông Mạnh đã để vệ sĩ đi theo bà Xuân mọi nơi mọi lúc. Đời sống hôn nhân vì thế vô cùng khó chịu và căng thẳng. Chưa bao giờ ông để bà được thoải mái tự do ra ngoài một mình. Những vệ sĩ đi theo bà để đảm bảo rằng bà không thể có hành động thân mật với người đàn ông nào khác ngoài chồng bà. Tuy nhiên, những canh giữ ấy chỉ có thể giữ được thân thể bà, còn tâm trí bà vẫn thuộc sự kiểm soát của chính bà. Những ghét móc ban đầu trở thành sự hận thù vì bà bị chồng quản lý quá chặt. Bà muốn được yêu và muốn phản bội chồng.


love

Mới đầu, bà ngoại tình qua mạng. Vệ sĩ không thể theo bà vào tận buồng ngủ được. Bà học cách chat và tận hưởng cảm giác sung sướng khi đã phản bội được chồng theo một khía cạnh nào đó và hàng ngày được nghe bạn qua mạng ảo nói những lời ngọt ngào. Rồi ảo mãi cũng thành thật. Việc gặp nhau giữa bà và người tình trẻ qua mạng diễn ra với khá nhiều công đoạn. Hàng tuần, bà Xuân thường đến một bệnh viện tư để kiểm tra sức khỏe và truyền nước. Trong thời gian truyền, bà sẽ nằm trong một phòng bệnh cùng hai, ba bệnh nhân khác và vệ sĩ không được phép vào. Sau khi đã thương lượng được với bác sĩ, bà Xuân sẽ có ba tiếng thoát khỏi sự kiểm soát của vệ sĩ. Với vài thủ thuật trang điểm, bà dễ dàng biến mình thành người khác với một mái tóc giả, một chút phấn son và một bộ trang phục khác. Cứ thế, tuần nào cũng trót lọt. Ông Mạnh thấy vợ có những biểu hiện lạ nhưng tuyệt nhiên không thể tìm ra nguyên nhân.

Vợ ông không thể có người đàn ông khác bởi vệ sĩ lúc nào cũng theo sát bà. Thế thì vì sao, bao nhiêu năm u sầu, giờ bà lại bất ngờ vui tươi, xuân sắc bất ngờ trở lại. Vệ sĩ chẳng báo lại điều gì đáng nghi. Vợ ông không gặp người lạ. Tuy nhiên, thi thoảng bà mua vài món đồ cho đàn ông. Ông Mạnh không nhận được bất cứ món đồ nào. Vậy bà mua để làm gì? Tuy nhiên, ông vẫn không tìm ra điều gì. Chỉ đến khi ông Mạnh ngấm ngầm thuê thêm thám tử để theo dõi vợ thì ông mới phát hiện ra chuyện vợ mình ngoại tình. Mà khi ấy, cuộc tình của bà Xuân và người tình trẻ qua mạng đã được hơn 3 tháng. Bà Xuân đã mang không ít tiền để đầu tư cho người tình. Bà chẳng hề tiếc vì tiêu càng nhiều tiền bà lại càng thấy hể hả vì điều đó đồng nghĩa với việc bà trả thù được chồng nhiều hơn. Hơn 30 năm, bà sống trong sự kìm kẹp của chồng, cuối cùng cũng có lúc bà được sống đôi chút cho mình. Khi bị chồng phát hiện, bà Xuân chẳng hề thấy sợ hãi. Chồng bà sẽ chẳng dám làm gì, cùng lắm là bà bị đánh. Đánh xong thì lại thôi. Để níu giữ trái tim của một người phụ nữ, đừng bao giờ tìm cách kìm hãm thân xác họ.

Quyết hận nhưng vẫn cứ yêu

Bà Lập sống một mình 19 năm nay ở một làng quê tại Ninh Bình, kể từ khi bị chồng bỏ. Bà tuyên bố cạch đàn ông đến già vì “chúng nó toàn đồ khốn nạn”. Bà “giữ lời” không mấy khó khăn vì phải dồn hết tâm lực nuôi con, chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện trai gái. Khi hai đứa còn gái đều đã lấy chồng, bà Lập thở phào, nhưng không ngờ lúc này mới có chuyện.
lam dep
Trong số người bỏ mối hàng cho bà Lập có một ông 62 tuổi, chết vợ đã lâu. Cùng cảnh luống tuổi cô đơn, họ hay tâm sự, chuyện trò. Ít lâu sau, khi xóm giềng xì xào, bà không ngại điều tiếng mà nói thẳng: “Hy sinh cho con cái cả đời rồi, giờ ai cười cứ cười, tôi sẽ lấy ông ấy đấy, thân già đùm bọc nhau”.Rồi một ngày, hàng xóm đổ sang khi nghe tiếng gào thất thanh, thấy bà Lập lăn lộn giữa sân, la khóc lạc cả giọng. “Nó lấy hết của tôi rồi các ông các bà ơi. Hỏi han mãi, người ta mới hiểu “nó” đây chính là tình nhân của bà. Vì ông bảo muốn đưa bà ra thị trấn ở để tránh sự đàm tiếu vô duyên của hàng xóm, bà bèn dồn hết tiền, vàng dành dụm được, vay thêm họ hàng để góp với ông mua nhà. Nhưng cầm tiền xong thì “tình lang” tuổi lục tuần cũng biến mất. Bà Lập tìm đến nhà người yêu thì chỉ có lũ con ra xỉa xói bà thậm tệ rằng đã bòn rút bố chúng lại còn bôi nhọ ông.
Chuyện của bà Phúc ở Phú Thọ cũng tương tự. Gần đây, người phụ nữ 56 tuổi tính tình bẳn gắt này như trẻ lại đến chục tuổi, mặt mày tươi như hoa nhờ nối lại tình xưa với ông Huân. Họ từng yêu nhau hồi học cấp ba, sau bà Phúc chia tay vì chê ông vừa keo kiệt vừa tính toán. Gặp lại khi ông đã ly dị, bà thấy ông khác hẳn, vừa rộng rãi vừa tâm lý.Sau ba tháng, họ đăng ký kết hôn, rồi bà Phúc choáng khi chồng bảo cùng ra ở nhà thuê. Hóa ra ngôi nhà bề thế của ông đã sang tên cho con riêng cùng mọi tài sản khác. Bà bảo ông về nhà mình nhưng ông “quyết không ở nhờ vợ”. Để giải quyết vấn đề sĩ diện cho chồng, bà ghi tên ông đồng sở hữu mảnh đất đang ở, mới mua vài năm chưa làm sổ đỏ. Khi chuyện xong xuôi cũng là lúc bà nhận thấy chồng chẳng tình cảm với mình như trước. Một mình bà làm bún chả phục vụ khách, ông chỉ ăn rồi đi chơi. Lương hưu tháng mấy trăm nghìn ông giữ hết, để vợ nuôi toàn bộ. Thỉnh thoảng, ông lại kêu trót thua bạc xin vợ tiền trả nợ, hoặc mấy đứa con ông kêu khó khăn đòi giúp đỡ… Thấy mình bị lợi dụng, bà Phúc nổi điên lên. Ông chồng liền lớn tiếng bảo không chịu được thì ly dị, nhà cửa chia đôi theo quy định của pháp luật. (TinTucLamDep)

0 comments

Post a Comment