Tác giả: Sưu tầm - Người đọc: Kún, Mèo mun - Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
Ảnh minh họa |
Sau khi gác máy cô lặng thinh, không ăn cơm, tay bó gối, mắt nhìn mọi vật vô cảm. Trông cô nặng trịch ai cũng hốt hoảng, lo âu. Không biết cô và anh có chuyện gì với nhau. Sáng anh đi làm trong trạng thái lơ mơ, râu không buồn cạo. Nhân viên thấy trưởng phòng hôm nay có gương mặt như sát thủ nên chẳng ai dám cu cưa tán chuyện như mọi hôm.
Cô đi làm mặc bộ đồ đen như để tang ai. Đồng nghiệp trong cơ quan không ai dám hỏi một câu nào. Thỉnh thoảng họ nhìn cô rồi nhìn nhau nheo mắt ngầm bảo “Khí áp thấp nhiệt đới”.
Hết giờ anh về, lơ đãng đến xém quên chiếc điện thoại di động là vật bất ly thân. Tan sở làm mọi người không thấy cô như mọi khi. Sự im lìm như cô đang tan ra từng mảnh vụn tâm hồn, như cô đã biến mất trên cõi đời này.
(...)
0 comments
Post a Comment