Đến hẹn lại lên, khi xuân về tết đến người ta lại khoe nhau chuyện lương thưởng tết thì cứ y như rằng đề tài quen thuộc “thưởng tết cho giáo viên” lại nóng trên các mặt báo. Nào là kêu gọi các ban ngành địa phương quan tâm đến đời sống giáo viên khi tết đến. Nào là vận động quà tết cho giáo viên nghèo, rồi so sánh chuyện thưởng tết giữa ngành nọ ngành kia từ vài triệu đến vài trăm triệu đồng cho một người để làm nổi bật cái nghèo túng của giáo viên trong ba ngày tết...
Tôi hiện đang công tác tại một trường cấp 2, bình thường đã không sống nổi bằng lương, thêm mấy ngày Tết chỉ thấy càng thêm chạnh lòng. Nghe đâu Tết này công đoàn trường tôi thưởng cho mỗi giáo viên đến 50.000 đồng, thế đã là khá hơn những năm trước rồi, nhiều năm chỉ là một kg đường và một gói bột ngọt để tăng gia vị cho ngày Tết!... Nhiều người còn nói vui rằng: "Vào ngành giáo viên cốt chỉ để có quyền lợi vay ngân hàng!", vì không sống nổi bằng đồng lương nên hầu hết giáo viên phải vay ngân hàng để chi tiêu gia đình, đến kỳ lãnh lương hàng tháng có người chỉ nhận được phần còn lại sau khi đã trả gốc và lãi ngân hàng chỉ vài trăm ngàn đồng. Những người đó không biết Tết nào họ xoay sở ra sao...?
Hàng vạn thầy cô giáo phải chấp nhận sự hy sinh vì sự nghiệp giáo dục…
Đó là chưa kể báo chí gần đây đưa tin hơn 1 triệu nhà giáo hiện tại vẫn đang khắc khoải chờ trợ cấp thâm niên với mỗi tháng thêm khoảng 500.000 đồng, trong khi Nghị định của Chính phủ có hiệu lực từ ngày 1-5-2011? Trên thực tế giáo viên luôn được xã hội dành cho những mỹ từ thật đẹp: “kỹ sư tâm hồn”, “nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”..., vậy mà sao giáo viên lại phải chật vật trong cuộc sống như vậy? Trong khi họ phải làm việc cật lực, thức khuya dậy sớm, đối diện với nhiều áp lực trong công việc, nhưng sự tưởng thưởng của xã hội không hề tương xứng?
Ai cũng biết nghề giáo vốn nhạy cảm. Tất cả giáo viên chúng tôi không ai muốn người khác phải cám cảnh trước cái nghèo của mình, nhất là khi xuân về tết đến. Có thể khi xuân về nhà giáo chúng tôi không có được những bữa cơm thịnh soạn vì đồng lương có hạn. Có thể con cái chúng tôi không có được những bộ quần áo đẹp như mơ ước. Cha mẹ hai bên của chúng tôi không có chút quà mà lẽ ra bổn phận làm con nên phải có là do không có thưởng tết. Nhưng cũng đừng vì thế mà đề tài “thưởng tết cho giáo viên” cứ mãi được đưa lên mặt báo hằng năm như một điệp khúc “biết rồi khổ lắm nói mãi”. Xin đừng làm cho mọi người nhìn chúng tôi bằng con mắt thương cảm!
Còn bạn nghĩ gì khi đọc những dòng suy nghĩ này? Hãy chia sẻ với chúng tôi ý kiến của bạn nhé!
0 comments
Post a Comment