Anh:
Bài hát như chất chứa những nỗi niềm, là tâm trạng của người đang nghe. Anh đã muốn uống cho say đó là cách duy nhất anh quên được Cô. Nhưng sao chẳng thể nào say nổi, để thôi nghĩ về Cô nữa.
Đã cố gắng chẳng nghĩ về em, cho anh thôi cô đơn trong lòng
Mà sao lại mơ nhiều hơn, thấy bóng dáng em mỗi đêm về.
Nó làm anh day dứt, sự giằng xé dữ dội trong con người anh. Trong anh tồn tại hai con người, lý trí và tình cảm. Mà cô đâu bao giờ hiểu được cho anh, lúc nào cũng chỉ biết trách anh. Anh lúc nào cũng sống trong nỗi ám ảnh “không phải là mình”. Anh cảm thấy những nụ cười của mình, những câu bông đùa của mình, tất cả đều là giả tạo. Nó đã biến cuộc sống của anh rơi vào khủng hoảng.
Đã cố gắng chẳng nghĩ gì thêm, sao chân anh cứ mãi đi tìm.
Về nơi mà ta thường qua, đã có những yêu dấu nhạt nhòa.
Ký ức như những thước phim quay chậm hiện về trong anh như mới ngày hôm qua. Anh, Cô và Đoàn, những buổi tiệc tùng, những bước chân non nước, in những dấu chân trên bãi biển An Bàng. Những lời ca tiếng hát, những bước nhảy vui nhộn karaoke Game, hay cái lắc cuồng si Bar Night Sky. Và đôi lần chốn học lê la quán cóc café. Tất cả nơi đó anh và Cô đã từng đi qua, in dấu bao kỉ niệm khó phai.
Dù anh biết tất cả đã mãi xa rồi, chỉ có những ký ức ở lại.
Nhưng dường như anh hoài chưa quên và dường như đâu đâu anh cũng thấy em.
Anh tự nhủ là ngày hôm qua qua rồi, ngày hôm nay sẽ tốt hơn hôm qua. Tận sâu trong tâm anh chưa quên được Cô, nhắm mắt lại hình bóng Cô hiện ra trong anh. Cô chỉ mới thoáng qua cuộc đời anh chưa lâu nhưng lại in dấu mãi trong lòng anh. Cô chỉ là hạt cát nhỏ trên sa mạc vô tình đâm vào chân anh. Làm tim anh nhói đau:
Giọt nước mắt cứ mãi rớt xuống không ngừng
Cho anh thêm cồn cào nỗi nhớ, chẳng biết phải cố quên đến bao giờ ?
Ai bảo con trai là không biết đau, không biết khóc. Quên đi một người thật khó. Anh hoài gọi tên cô, tim anh đau thắt lại, chẳng thể nào xóa hết hình ảnh cô trong anh. Anh đang tập quên, quen dần với việc không có cô bên đời, mỗi sớm mai thức dậy không còn tin nhắn cho một ngày yêu thương, không còn tin nhắn chúc một giấc ngủ say. Không còn những những chiều lê la quán xá, chẳng còn tốn thời gian nhâm nhi café đơn giản chỉ vì anh muốn ngồi với cô.
Đã cố gắng chẳng muốn gọi tên nữa, thế nhưng sao tim không thể nào xóa hết
Và đôi lần anh lại quên, tưởng như kế bên vẫn còn em
Anh là anh như lúc xưa, như chưa từng quen biết cô, cô đã đi ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng đôi khi một mình, thấp thoáng bóng dáng ai, mắt anh kiếm tìm, tim anh thổn thức: Là Em sao? Không phải cô. Thật sự anh đã quên được cô chưa?
Đã có lúc bỗng thấy thóang qua, thế nhưng xung quanh anh ai cũng xa lạ
Và anh lại thêm ngẩn ngơ, thấy ai đó cứ nghĩ là em
Cô đã bước vào cuộc đời anh và ra đi như chưa từng tồn tại, nhưng trong trái tim anh vẫn luôn để dành một ngăn cho cô, và anh lặng lẽ gọi cô bằng cái tên trìu mến nhất… ĐỒ QUỶ.
Cô:
Đã nhiều lần anh nói: Anh không thể phụ người đã yêu anh, nếu anh là người dễ thay lòng thì anh không phải là anh, anh không xứng với tình yêu cô dành cho anh. Dường như cô cũng hiểu được điều đó nên cô đã không giằng xé cõi lòng anh, cô chọn cách ra đi nhẹ nhàng không nước mắt và học cách quên đi một người.
Đã cố gắng chẳng nghĩ về anh, cho em thôi cô đơn trong lòng
Mà sao lại mơ nhiều hơn, thấy bóng dáng anh mỗi đêm về.
Bao ngày qua, cô luôn nặng nề và mệt mỏi vì một mớ câu hỏi cứ xoay quanh tâm trí: “ Hạnh phúc đó có dành cho cô? Anh sinh ra là để cho cô ? Là đúng hay sai khi cô quyết định buông tay anh ra, nhường anh cho một người khác?”. Cô ra đi chỉ một lời chúc anh hạnh phúc và bảo rằng hãy xem chuyện chúng mình như một giấc mơ. Nếu đó là một giấc mơ, cô xin được không bao giờ tỉnh lại, sẽ mãi chìm vào giấc mơ ấy để được mãi bên anh. Trước khi gặp cô, anh đã trải qua biết bao cuộc tình, và hiện tại anh đang cố gắng vun vén cho tình yêu ấy, anh ý thức được rằng anh không nên đùa giỡn với tình cảm chân thật mà cô dành cho anh. Vì thế mà cô thấy anh đã đau khổ rất nhiều. Thật lòng cô đâu muốn vậy, yêu một người là mang lại hạnh phúc cho người ấy, nếu bên anh không thể làm anh hạnh phúc được thì cô chọn cách ra đi để anh được hạnh phúc.
Đã cố gắng chẳng nghĩ gì thêm, sao chân em cứ mãi đi tìm.
Về nơi mà ta thường qua, đã có những yêu dấu nhạt nhòa.
Cô không cho phép mình nghĩ về anh nữa, Cô học cách lạnh lùng để quên đi 1 người, học cách vô tâm để bỏ đi quá khứ, học cách vô tình để không rơi nước mắt, học cách lì lợm để khóe mắt đừng cay, học cách điên loạn để quên đi cảm giác đang đau, học cách mỉn cười giả tạo để che giấu đi những giọt nước mắt.
Bước chân như vô hồn, cô chẳng biết mình đang đi đâu về đâu, nhìn lại con đường, hàng cây nơi cô và anh đã từng đi qua, ngồi lại quán quen, chiếc bàn đó, anh ngồi đối diện cô lúc xưa, tìm lại hình bóng anh ngày nào, khóe mắt cô cay cay.
Dù em biết tất cả đã mãi xa rồi, chỉ có những ký ức ở lại.
Nhưng dường như em hoài chưa quên và dường như đâu đâu em cũng thấy anh.
Cô cố nén nỗi đau vào lòng để mỉm cười hạnh phúc khi ta chia xa. Một lần nữa cô lại làm tim mình chết lặng. Cô có thể xóa số điện thoại của anh trong máy, xóa hết những tin nhắn đã báo đầy trong inbox, xóa hết những hình ảnh về anh, xóa luôn cả facebook, nhưng liệu rằng cô có thể xóa được anh ở trong tim không?
Giọt nước mắt cứ mãi rớt xuống không ngừng
Cho em thêm cồn cào nỗi nhớ, chẳng biết phải cố quên đến bao giờ ?
Có những người đến và đi không để lại dấu vết, có những người buộc ta phải nhớ mặt quen tên bằng một kỷ niệm lâu phai nào đó, có những người để lại trong ta nỗi nhớ thương vô hạn, và có cả những người đến và khắc vào một vết xước dài…Những cuộc gặp đều có cơ duyên của nó. Những con người có duyên với nhau thì mới tìm thấy nhau trong dòng người bất tận. Nhưng đâu là người nên giữ lại bên cạnh, đâu là người nên để họ bay đi một chân trời khác. Mùa đông lạnh, nỗi nhớ về anh thêm cồn cào, nước mắt cứ trực trào ra, cô không sao ngăn được dòng nước mắt ấy. Cô soạn tin nhắn nhưng không bao giờ nhấn phím gửi vì cô sợ, sợ lắm cái cảm giác mất đi một người anh, Cô phải cố quên đến bao giờ?
Đã cố gắng chẳng muốn gọi tên nữa, thế nhưng sao tim không thể nào xóa hết
Và đôi lần anh lại quên, tưởng như kế bên vẫn còn em
Bây giờ đây, khi cuộc sống không có anh, không còn âm báo tin nhắn 7h cho 1 ngày mới bắt đầu, cô trở lại với cuộc sống quen thuộc của mình trước kia. Nhưng sao lòng cô trống rỗng, khoảng trống mà anh để lại không quá lớn nhưng nó cũng đủ làm cô thơ thẩn bao chiều.
Đã có lúc bỗng thấy thoáng qua, thế nhưng xung quanh em ai cũng xa lạ
Và em lại thêm ngẩn ngơ, thấy ai đó cứ nghĩ là anh
Chiều, một mình quán cũ, cô gọi cho mình một li đen đá không đường, nhấp từng ngụm cafe mà đắng khóe môi. Cô ở đây, còn anh...quá xa xôi. Dáng một người sọc lửng, áo full thân quen làm cô thấy nhớ anh nhiều hơn. Và tim cô, bao giờ mới thôi nhớ bóng hình anh...? Người đã đi ngang đời Cô - K…KHÙNG
- songhoanglinh
0 comments
Post a Comment