Lá thư trong tuần: Sao có thể chạm đến bình yên – từ blogviet.com.vn
Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa chuyển thể từ truyện ngắn Bức tranh ghép dở
Sáng, những tia nắng hanh hao của mùa đông cuối cùng cũng đã chịu vươn mình thức dậy, bầu trời xanh mịn cả một mảng trên cao. Cô hít hà cái thứ hơi thở mát lạnh của mùa đông, nó căng tràn vào lồng ngực, căng tràn cả trái tim đã từng run rẩy vì đau đớn của cô. Khuôn mặt cô phản chiếu từ mấy ô kính cửa sổ, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy và cũng vẫn là bầu trời treo lơ lửng phía sau kia, nhưng dường như có điều gì đó đã không còn như cũ… Cô lại hít thật sâu, phải rồi, rút cuộc sẽ có một ngày, cô trả lại nụ cười cho khuôn mặt trong bức tranh đang phản chiếu kia, bức tranh còn ghép dở…
Cô 25 tuổi, giỏi giang, lạnh lùng và khép kín. Cô ít khi cười, nói chính xác hơn là rất hiếm khi thật sự cười, không biết đó là do đặc thù công việc của mình khiến cô phải như vậy hay bởi do chính cách sống mà cô đã lựa chọn để trốn tránh những tổn thương mà mình đang mang…!
Ngày cô và người con trai ấy chia tay, cô đau, đau đến nỗi không khóc nổi thành lời, đau đến nỗi chỉ biết thì thầm với chính bản thân mình rằng “Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ cảm giác trống rỗng ,tôi không sợ khổ đau, tôi chỉ sợ ám ảnh của khổ đau” - cô lặp đi lặp lại điều đó một cách vô cảm. Cứ như thế, tình yêu vẫn ở trong tim cô, nhưng ngoan ngoãn và câm lặng. Cô bỏ công việc ở một doanh nghiệp nước ngoài để về làm quản lý cho quán Bar- Café của anh rể mình, công việc mà đối với một cô gái trẻ như cô chắc chắn sẽ đầy rẫy những khó khăn và thử thách, nhưng cô nghĩ rằng mình có thể làm được và đó có khi cũng chính lại là cách để dạy cho cô sống bản lĩnh hơn.
Mỗi buổi sáng cô đều nhìn bản thân mình trong gương bằng ánh mắt đã trở nên sắc lẹm, cô đến quán vào mỗi buổi trưa và trở về nhà vào lúc đêm đã chìm sâu. Cô không có khái niệm về ngày nghỉ cũng như không muốn cho bản thân những phút giây được ngừng nghỉ, vì những phút giây xa xỉ ấy rất có thể sẽ một lần nữa ném cô trở lại vào đống đau thương lùng bùng kia. Cái khoảng cách 1,5km từ quán về nhà chẳng dài mà sao với cô nỗi im lặng độc hành cứ tan mãi vào đêm…
Cô tháo bỏ chiếc khăn len to xù trên cổ, cột mái tóc một cách gọn gàng,cài những nút cúc to tròn trên bộ áo vest màu đen và xỏ chân vào đôi giày cao gót xếp ngay ngắn ở góc phòng thay đồ.
- Chị Thu có đấy không ạ?
Chiếc bộ đàm đặt trên ghế xoẹt xoẹt những âm thanh khô khốc, tiếng cô bé thu ngân ở quầy lễ tân lặp lại
- Chị Thu có đó không ạ?
- Có việc gì thế em?
- Chị ơi, chị ra quầy lễ tân có người gặp ạ
- Em nói khách chờ, chị ra ngay
Cô nhét chiếc bộ đàm vào túi áo vest, khuôn mặt không mấy biểu cảm, tiếng giày cao gót lộp cộp bước đi, ánh đèn vàng trang trí hai bên tường đổ dài khiến cho bóng dáng người con gái ấy thêm cô độc.
- Chào cậu! cậu tìm quản lý quán phải không?
Trước mặt cô là một cậu con trai còn khá trẻ ,mái tóc cắt ngắn vuốt dựng lên rất nam tính , cậu ta có hơi thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nhưng rồi vội đứng lên:
- Chào chị, em là nhân viên pha chế mới của quán, hôm nay em bắt đầu đi làm buổi đầu tiên ạ.
- Cậu ngồi đi! Hôm trước anh Hải tuyển cậu vào đúng không?
- Vâng
- Vấn đề tiền lương cũng đã nói rồi đúng không?
- Vâng
- Ok , thử việc 2 tuần như đã nói , lương sau thử việc cậu sẽ đàm phán với anh Hải .Cậu đi thẳng đến cuối hành lang rẽ trái là phòng thay đồ, lấy đồng phục ở trong ngăn tủ gỗ, để đồ cá nhân ở ngăn tủ sắt số 6.
Cô vẫn luôn như vậy, thao tác mọi việc nhanh chóng, rõ ràng và dứt khoát .
Gần giáng sinh, thành phố nhỏ của cô chìm trong giá lạnh, không phải là cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn thấy như mọi năm, cái lạnh cứ lan man rong chơi mà không làm nổi đôi tay cô tê buốt, vì thế cô gọi mùa đông năm nay là “rét ngọt”. Nhân viên trong quán đang trang trí cây thông và bọc những món quà noel đầy màu sắc, cô tiến đến nhìn quanh và mỉm cười với mọi người, một nụ cười chỉ mang tính chất xã giao và cũng bởi thực sự là cô rất ít khi cười. Đã từ lâu rồi cô không còn thích những ngày lễ, những ngày lễ ấy dường như không phải dành cho một kẻ độc thân tự cho mình cái quyền bận rộn như cô.Hay tại cô độc thân quen mất rồi? hay tại cô đã già thật rồi? hay tại cô đã chai sạn mất rồi?
- Chị ra đây nghịch với bọn em cho vui !
Là Thành, cậu nhiên viên pha chế mới của quán.Thành đứng trên ghế cao, tay đang treo mấy quả cầu thủy tinh lên cây thông, ngó đầu ra cười với cô.Cô nhìn quanh đống đồ trang trí và hỏi:
- Chị giúp được việc gì nào?
- Chị giúp bọn em bọc nốt mấy hộp quà trang trí này được không?
- Ừ !
Cô ngồi xuống bộ ghế sofa kê ở góc sảnh, tập trung vào việc cắt bọc những hộp quà trang trí. Những tờ giấy màu sặc sỡ, những bông hoa tuyết giả và những quả cầu thủy tinh lóng lánh hình như đang cố lôi một dòng kí ức đơn lạnh trong cô trở lại.Cô nhớ những mùa đông trước, mùa bao nhiêu kí ức cho lòng người nhớ thương .Cô nhớ đôi bàn tay dày ấm áp của người con trai ấy, nhớ mùi hương quen thuộc ấy và cả tiếng rộn ràng của những ngày noel về trên phố.Thứ kí ức đơn lạnh đó đang đập phá gào thét bên ngoài tấm cửa kính kia, nó tức giận hét vào mặt cô “Tại sao cô giam giữ tôi trong vực sâu? Tại sao cô nhốt tôi trong vực sâu?”
- Chị Thu ! Chị sao thế này? Máu chảy nhiều quá
Cô giật mình, định thần nhìn quanh xem có chuyện gì xảy ra thì đã thấy Thành vội vã rút cả một tập khăn giấy trên mặt bàn rồi nắm chặt lấy ngón tay đang nhỏ giọt toàn máu của mình. Cô hoảng hốt hất tay Thành qua một bên quát lớn
- Cậu làm cái gì thế?
Thành ngạc nhiên chỉ vào ngón tay đã thấm đẫm máu, loang lổ hết những tờ giấy bọc quà để trên bàn của cô rồi ấp úng
- Tay chị chảy nhiều máu quá… chị sao thế?
Cô bối rối nhìn xuống tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn Thành, máu vẫn tí tách nhỏ ra từ đầu ngón tay. Cô không nói gì, luống cuống bỏ đi .
Cô lao vào nhà vệ sinh, xả nước thật mạnh, cô hứng cả bàn tay ấy dưới vòi nước trắng xóa, dòng máu đỏ tươi cũng hòa theo dòng nước, cuốn trôi cả đớn đau.Vết cắt khá sâu, chắc là do lúc dùng dao dọc giấy cô đã không chú ý cứa cả vào tay mình, có lẽ cái kí ức lởn vởn gọi tên cô lúc đó đã làm cô không còn mảy may nhận ra nỗi đau về thể xác.
Đêm Noel, những bản nhạc quen thuộc mà người ta vẫn hát về ngày giáng sinh nối tiếp nhau phát lên, những ánh đèn màu, những nụ cười, những tiếng cụng ly... Người ta hò hét, người ta vẫy tay theo điệu nhạc, người ta cho đi niềm vui và nhận lại niềm vui. Cô tất bật với công việc của mình, tay không lúc nào rời khỏi chiếc bộ đàm, cô điều khiển mọi thứ như một guống quay đã định sẵn, cô lướt qua những ánh đèn màu, lướt qua những tiếng cười, lướt qua cả niềm vui của những người xa lạ trước mắt.
Quá nửa đêm, mọi người lục đục kéo nhau ra về, cô nhắm đôi mắt sâu trũng, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar. Những cốc nến đã sắp cháy tàn, quán chỉ còn lại hai cậu bartender đang thu dọn cốc chén và mấy nhân viên bưng bê cặm cụi làm vệ sinh bàn ghế. Điện thoại của cô reo, một số máy đã không còn có tên trong danh bạ điện thoại.
- Alô!
Cô nhấc máy, đầu dây bên kia chỉ đáp lại bằng tiếng im lặng. Cô lạnh lùng nhắc lại:
- Em nghe đây
- Em … thế nào?
- Em bình thường, vẫn ổn
- Anh cũng nghĩ là vậy… Anh không có ý làm phiền em đâu, chỉ là…muốn nói một lời chúc mừng giáng sinh thôi.
Cô không nói gì, cũng chỉ đáp lại bằng cách im lặng
- Anh đã suy nghĩ rất lâu mới dám gọi điện cho em đấy
- Anh yên tâm, em giờ đã trưởng thành lên nhiều lắm rồi, cũng như đã đốt cháy hết những hận thù trong lòng, không còn điều gì quan trọng cả đâu.
- Anh biết, anh cũng đã nhìn thấy điều ấy
- Vậy thì đừng nên nghĩ gì nữa cả, sống tốt cuộc sống của mỗi người là được rồi.
- Ừ
- Thỉnh thoảng anh gọi cho em, như hai người bạn được chứ?
- Nếu điều đó không khiến anh và bạn gái anh có vấn đề. Em nói rồi, với em mọi chuyện đã qua giờ ko còn nghĩa lý gì.
- Ừ
- Thôi nhé, em đặt máy đây,chào anh!
-Chào em!
Năm tháng hai ngày chẵn sau khi cô và anh bước ra khỏi cuộc sống của nhau cô mới nghe lại giọng nói ấy. Cô biết anh sẽ gọi cho cô, cũng như cô biết mình sẽ quên, quên hết nước mắt, quên hết cả những trách móc những hận thù để làm một con cá Hồi, con cá Hồi lội ngược dòng sinh ra mình một lần nữa.
Bạn đang theo dõi Blog Radio 222 của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vnThành đứng trong quầy bar nãy giờ, đôi mắt không rời khỏi cô:
-Chị không sao chứ?
Cô im lặng nhìn cậu ta, có một nỗi buồn đang tan ra, thấm sâu vào bản nhạc tàn của đêm.
- Chị muốn uống gì không?
Được rồi, em sẽ không hỏi gì nữa nhưng em sẽ pha cho chị một cái gì đó nhé! Thành nói rồi với tay lên kệ rượu, cậu ta rót riêng biệt từng loại rượu vào một chiếc ly ngắn bé xíu. Thành đặt ly Cocktail trước mặt cô, tay kia cầm chiếc bật lửa châm lên bề mặt của ly rượu một cách điêu luyện.Cậu đưa cho cô một chiếc ống hút, nháy mắt với cô đầy lém lỉnh:
- Cocktail B52, rất thích hợp để đốt cháy điều gì đó trong lòng. Cắm ống hút vào, hút thật nhanh chị ạ.
Cô nói cám ơn, không chờ đợi Thành nói thêm điều gì ly cocktail đã hút cạn, cô cũng mong nó có thể đốt cháy điều gì đó đang nghẹn lại trong lòng mình.
- Cậu thấy tôi đáng thương ?
- Theo chị thì sao?
- Tôi không biết…
- Em thích những cô gái cá tính như chị
- Cậu biết gì về tôi nào?
- Nhiều hơn những gì chị nghĩ
- Suy nghĩ của trẻ con …
- 23 tuổi vẫn bị coi là trẻ con sao?
Cô bật cười vì những lời đối đáp của Thành
- Chị cười rồi kìa! Ly cocktail xem chừng có tác dụng rồi đây
- Có thể …
- Sao cậu chọn nghề này?
- Cũng là một cái duyên thôi chị , nhưng chủ yếu là do sở thích
- “ Duyên” ? Ừ, nhà Phật nói rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều bắt nguồn từ chữ “Duyên”.Tôi cũng tin là như thế
- Chị còn yêu người ấy chứ?
Cô không trả lời câu hỏi của Thành, vội đứng dậy đẩy chiếc ghế qua một bên.
- Tôi phải về rồi, cậu cũng thu dọn đồ rồi về nghỉ đi
- Chị này !
- Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?
- Bạn em bảo rằng khi ta thích một người, người ấy giống như mây.Vì chưa “hữu duyên” nên mây bay mất, đã “đặng duyên” thì mây sẽ hóa thành mưa để ở lại bên người.
- Có thể bạn cậu nói đúng….! Tôi phải về rồi, giáng sinh vui vẻ !
- Vâng, giáng sinh vui vẻ !
Câu nói của Thành cứ văng vẳng trong đầu cô, có lẽ duyên phận của anh và cô chỉ có thể đi được đến thế, chỉ có thể dài đến vậy.Ngoài đường gió rít lên từng hồi, đôi má cô đỏ lên vì buốt lạnh.Cô khe khẽ cất lên mấy câu hát về giáng sinh trong bài hát lúc nãy mình nghe được trong quán “Merry merry Christmas, lonely lonely christmas…”
Với cô…cô hiểu rằng…
Cuộc sống là chờ đợi 1 người đủ chân thành để yêu thương ta, dù biết sự chờ đợi ấy có thể sẽ kéo dài đến khi sự sống kết thúc
Hoặc rằng hãy đủ khôn khéo để lừa dối ta, lừa dối ta cả 1 đời, đừng bao giờ để ta phát hiện ra, cho đến khi cái gọi là sự sống ấy kết thúc.
Sinh nhật lần thứ 26 của mình, thị trấn Mộc Châu đón cô bằng những con đường quanh co phủ đầy nắng gió cao nguyên, những thung lũng bạt ngàn hoa cải trắng, những hàng dã quỳ vàng ươm nở muộn. Cô ngồi sau xe của người bạn đồng hành, giơ cao bàn tay xương gầy của mình lên trước bầu trời lộng gió, để gió lùa qua những kẽ tay. Gió là những dải lụa vô hình không sắc màu, gió mang mây của cô đi thì cũng sẽ mang được những muộn phiền của cô bay mất. Cô khẽ mỉm cười… dường như tất cả những ưu tư đã ở lại phía sau. Cô sẽ mở lòng mình, sẽ chờ đợi mối nhân duyên tiếp theo .
Trưa mùa đông nắng tràn, con đường đất đỏ cong queo mấp mô sỏi đá phía dưới thung lũng nở vàng rực sắc dã quỳ, bầu trời xanh ngắt lại lơ lửng trên cao. Trong bức tranh thiên nhiên tươi đẹp ấy, cô đã hoàn thành bức tranh ghép dở cho chính cuộc đời mình.Bức tranh về một con đường nở đầy dã quỳ, một bầu trời xanh cao, một cô gái đã lại biết nở nụ cười.
Cô mở chiếc máy nghe nhạc, chọn chức năng thu âm và thì thầm
“ Ngày…tháng…năm…
Gửi anh của tương lai…
Nếu như cuộc đời này mỗi người chỉ có một giấc mơ
Vậy thì em sẽ nguyện cầu hai chữ TỰ DO
Em sẽ làm một con chim Hồng tự do, bay đến cùng trời cuối đất
Ở nơi cùng trời cuối đất ấy đợi anh, đợi chờ anh phát hiện….rằng….em vẫn luôn ở bên cạnh anh
Mộc Châu mùa đông, bản Ba Phách, dã quỳ vàng nở mênh mang. Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa?”
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Cá Rô
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
0 comments
Post a Comment