down

2.29.2012

Cảm xúc âm nhạc 03: A letter



Bạn thân mến, bạn thường nghĩ về điều gì khi nghe những bản nhạc không lời? Với riêng tôi, tôi thích nghe nhạc không lời vì nó đem lại sự thanh thản trong tâm hồn. Bạn biết không?! Cuộc sống là một bản nhạc dài bất tận với nhiều cung bậc, lúc thăng lúc trầm. Và không ai khác, chính bạn sẽ là người nghệ sĩ truyền cảm xúc vào bản nhạc đó. Trong chương trình Cảm xúc âm nhạc ngày hôm nay, tôi muốn gửi tới bạn một bức thư, nói đúng hơn là 1 bức thư nhạc vì nó được viết nên bằng những nốt nhạc. Tác phẩm A letter của nữ nghệ sĩ tới từ đất nước mặt trời mọc Yukie Nishimura qua sự cảm nhận của bạn đọc có nickname Sadsnow.


Gửi bạn tôi

"Bạn có nghe thấy tiếng piano buồn bã này không? Trời lại đang mưa, từng giọt mưa long lanh rơi lên Hồng Hạnh đang phơn phớt hồng, một màu hồng thật nhẹ nhàng. Mưa rơi khiến tớ liên tưởng đến cái gì đó đổ vỡ, cái buồn đến lạnh người này, bạn có cảm nhận được không? Từng nốt nhạc thanh tao trong trẻo như tình bạn của chúng ta. Không giống như tình yêu "Bắt đầu bằng ánh mắt, duy trì bằng những nụ hôn, và kết thúc bằng nước mắt", tình bạn sẽ kết thúc bằng những kỉ niệm đẹp đẽ nhất, những kỉ niệm không thể quên...

Mây vẫn trầm ngâm ảm đạm nhìn từng góc phố thân quen...

Tiếng nhạc ủ dột buồn đến quặn lòng phát ra từ cái quán nhỏ vắng vẻ bên đường...

A letter của Yukie Nishimura....




Cái quán ngày xưa chúng ta thường tới, cùng nhau ngắm từng giọt mưa rơi, cùng cảm nhận cái lạnh buốt ấy, mà trái tim lại ấm áp như có ngọn lửa sưởi ấm, cùng nhau nghe những bài hát mà cả hai thích từ chiếc máy cũ kĩ của cái quán bé nhỏ này.

Kỉ niệm lại tràn về, vì biết rằng điều đó sẽ không bao giờ trở lại một lần nữa.

Lá thư này gửi cho bạn không biết bạn có đọc được không. Hi vọng rằng ở tương lai, ở một nơi thật xa bạn sẽ đọc được nó trong vô thức.

Tiếng piano vẫn buồn, vẫn dồn dập, trái tim tớ như lặng câm. Từng âm thanh, từng nốt nhạc như giáng tớ xuống đáy sâu của nỗi đau, như từng giọt nước mắt vô hình của tớ khi tớ nghĩ đến việc sẽ không còn gặp lại bạn được nữa.

Ngoài hiên mưa vẫn rơi, cánh hoa mỏnh manh như co mình lại, từng cơn gió lạnh lẽo, buồn bã vẫn dạo quanh con phố đưa cánh hoa đi đến thiên đường, mang theo cả ước vọng của tớ đến trời cao.

Bạn có nhìn thấy không? Long lanh như pha lê trong suốt, lạnh như băng tuyết. Mưa vẫn giăng giăng khắp chốn. Khiến người ta không biết đâu... là lối về...

Đó có phải là nơi cất giữ những kỉ niệm đã qua?

Mĩ lệ như từng phím đàn trong trẻo này...!

Nơi đó phải chăng là...

Nơi chúng ta gặp lại nhau.

Bạn tôi...?

Đối với nhạc không lời thì mỗi người lại có những cảm xúc khác nhau khi nghe. Riêng tôi, với A Letter, tôi như thấy dòng chảy thời gian nơi đây. Phải chăng khi gặp những giai điệu đồng cảm, mình mới trở lại là con người thật, với những cảm xúc chân thật nhất. Còn bạn, bạn có cảm xúc như thế nào khi nghe bản nhạc này? A letter của nghệ sĩ Yukie Nishimura...

Cám ơn vì đã lắng nghe và hẹn gặp lại!

0 comments

Post a Comment