down

2.03.2012

Blog Radio 219: Mưa tháng Giêng




  • Lá thư trong tuần: Một Đêm Mưa Tháng Giêng

“Nghe câu hát buồn một đêm mưa tháng giêng
Mưa giăng trên bầu trời khuya vắng lặng…”

Phút giao thừa lặng lẽ trôi qua cũng là lúc đất trời vào xuân. Tháng giêng bắt đầu của một năm mới thường mang lại cho con người ta cảm giác những ngày dài thênh thang, vô tận. Cũng chính vì vậy mà dân gian vẫn có câu ví: "tháng Giêng là tháng ăn chơi".

Tháng giêng cũng là mùa của những cơn mưa phùn xuân mượt mà rơi trên mái tóc thiếu nữ. Tháng giêng mang lại cho ta những hơi thở gấp gáp của mùa xuân đang về trên từng mầm non đang tràn đầy sức sống.

Tháng giêng làm cho người ta mơ về những ngày trăng non rét ngọt, mơ về những đêm mưa tháng giêng nằm trong chăn ấm nghe mùa xuân về.

Đêm mưa tháng Giêng rét buốt như cắt da, cắt thịt. Những hạt mưa xuân nhỏ xíu như thấm dần vào da thịt.



Những đêm mưa tháng giêng ngồi ngắm mưa xuân bay bay càng làm cho những người đang yêu thấy nhớ người yêu đến nao lòng. Đêm mưa tháng Giêng mang lại cho những trái tim đang yêu những gì êm đềm và ấm áp nhất của mùa xuân.

Đêm mưa tháng giêng gợi cho ta rất nhiều cảm xúc. Những bữa cơm nóng hổi với canh khoai và rau lang luộc chấm mắm, bữa cơm tối với cá kho và rau muống luộc nhìn ra cửa thấy mưa xuân bay bay càng khiến cho ta nhớ về những ngày thơ ấu đến nao lòng.

Đêm mưa tháng giêng nhắc thầm tên anh, để rồi nghe mưa thấy mùa xuân, thấy tâm hồn trẻ lại, thấy nhớ về những ngày bình yên để rồi khi xa em mới hiểu em thương anh xiết bao…

“Mưa, một đêm mưa, một đêm mưa nhắc thầm tên anh


Em mơ thấy trở về những ngày đẹp đẽ


Để gần anh được bên anh


Ngồi nghe mưa thấy mùa Xuân hát trong đêm bình yên


Từng giọt nước mát lành…”

Gửi từ email Phạm Ngọc Giao



  • Lâm Thâm

Ngày…tháng…năm 2010

Cũng khá lâu rồi Hà Nội mới có một buổi sáng mưa to như hôm nay, kéo theo sau đó là cả một đợt dài những mưa phùn lất phất ...

Ngày xưa học văn, cứ mơ mộng nghĩ rằng có nàng tiên nào đó ở trên trời, không biết vì chuyện gì mà khóc mãi tạo thành mưa xuân. Mưa xuân là nước mắt của tiên nữ, chẳng nức nở tuôn ra mà cứ âm thầm lặng lẽ, để nỗi buồn của mình vương khắp xuống trần gian... Cô giáo bảo học văn thì phải biết yêu mưa, để cảm nhận mưa sâu sắc hơn những người bình thường. Ấy vậy mà em cứ ghét mưa, ghét cay ghét đắng cái gọi là mưa xuân. Ừ thì cũng nhiều người ghét mưa phùn giống như em vậy. Đơn giản thôi, mưa phùn bẩn, nhớp nháp, phơi quần áo ẩm mãi chẳng khô.

Tại sao nàng tiên mưa xuân không khóc một trận thật to, thật nức nở và dứt khoát như mưa rào, xối xả tuôn ra 1 lần rồi ngừng luôn, để sau cơn mưa cho trời lại nắng, để em ra ngoài đường không phải sợ mắt kính nhòe đi?! Nàng có nỗi đau gì âm thầm dai dẳng, để mùa xuân sum vầy tụ họp mà vẫn phải đi cùng chút ảm đạm, lặng lẽ của khí trời, của mưa xuân...?

Mưa xuân cho em nhớ Tết, cho em sợ Tết, cho em xuôi dòng về ký ức xưa.....



Kìa có cô bé tay cầm ô, đi dọc con đường giữa tiết trời mưa phùn lắc rắc. Là em đó, lúc ấy đang học lớp 11, giữa thời gian ôn thi đội tuyển, và cũng là sắp vào đợt nghỉ Tết. Em chỉ nhớ rằng đó là lần đầu tiên em thực sự thấy yêu mưa, vì thích cái cảm giác được cầm ô quốc bộ trên con đường quen thuộc. Hình như lúc ấy, em có nhớ tới cậu bạn học ở xa, hình như em có móng ngong Tết về được gặp lại cậu ấy.Em bập bẹ làm những vần thơ đầu tiên :

"Em đạp xe trên phố
Mưa xuân giăng khắp trời
Giăng ngọc trên hoa cỏ
Giăng nỗi nhớ em trông..."
….

Thời gian trôi, thêm những mưa xuân, thêm những Tết, trái tim em lớn lên và tiếp nối những vần thơ đầu tiên ấy:

"Em đạp xe trên phố
Nỗi nhớ vẫn quay đều
Quay đều và quay mãi
Quay từ từ quay nhanh...."

Mưa xuân là khi em cùng anh đi trên chiếc Wave ZX, giữa những con đường quê còn in dấu chân người. Em như đang bay trong tuyết rơi, khi anh phóng xe xuyên dọc đường quê, xuyên dọc trời đêm, xuyên màn mưa phùn lất phất, và xuyên cả trái tim em khi kỉ niệm vỡ tan tàn...


Mưa xuân là chưa bao giờ cảnh tượng đẹp như thế, khi em được ngắm khoảnh khắc ấy: ngọn đèn cao áp trong bệnh viện rực sáng, những hạt mưa xuân từ trên trời tuôn xuống, hòa vào ánh điện hắt ra từ ngọn đèn, tạo thành những hạt sáng lấp lánh nối đuôi nhau rơi xuống... Nhưng cũng chính bệnh viện ấy, là nơi cuối cùng anh gặp em, cũng chính buổi tối mưa xuân ấy là khi cuối cùng em thấy ánh mắt anh vừa lưu luyến vừa dứt khoát nhìn em rồi cương quyết ra đi. Anh ra đi cùng với mưa xuân, bỏ lại mình em cứ mỗi khi mưa về lại có tiếng khóc ở trong lòng!



Mưa xuân là khi em tiếc quá cái ô anh mang từ nhà lên cho em dùng, thế mà em không biết giữ gìn cẩn thận để làm rơi từ trên tầng 3 của khu trọ xuống đất, hỏng mất rồi, chiếc ô vừa đẹp, vừa xịn. Em vẫn thế , đôi khi chẳng biết trân trọng sự quan tâm của anh gì cả. Đáng trách quá đi thôi

Mưa xuân là khi anh hôn em trên sân thượng tầng 4, ngoài kia trời mưa phùn rơi. Anh nắm tay em ấm áp, cả nụ hôn anh cũng ấm áp, nhẹ nhàng như mưa phùn rơi, mang đến cho em 1 sức sống mới, như mưa phùn làm cỏ cây đâm chồi nảy lộc, xóa tan trong em những giá băng bao ngày. Anh mang mùa xuân về, để cùng em đón những mùa xuân tới…


  • Gửi từ email M.T - minhthoa181@...


Cho những điều tốt đẹp đang ở phía trước…

Mùa sang, cứ ngỡ sẽ thấy tròn vẹn cho quãng đường ta đã đi nhưng nay nhìn lại đâu đó có nhiều hơn một chút ngập ngừng, lo âu và hoang hoải.

Sống nhiều, trải nghiệm nhiều, để “vỡ” ra rất nhiều điều mà mẹ cha không dạy, sách vở lại càng không. Tự đi, tự tìm và cũng tự nghiệm ra rất nhiều những “lặng thầm” của đời sống.

Biết đêm nay không còn an giấc lành như khi còn con trẻ. Không thể mang những suy nghĩ “màu hồng” để nhìn cuộc đời vốn dĩ gai góc và đôi khi nghiệt ngã đến vô cùng. Biết, cái trở mình lúc đêm khuya, là lúc tâm hồn vẫn đang còn bộn bề, trĩu nặng lắm. Và cả tiếng thở dài không nén lại được là khi đã quá mỏi mệt với nhân tình thế thái giữa cuộc đời. ọc cách thấy vui khi mình vẫn còn có thể tựa đầu mình vào vai mình, có thể tự xoa bàn tay mình để tìm lấy hơi ấm… và cũng học được cách nghĩ lâu, nghĩ sâu trước bất kỳ điều gì tự nhiên hay không tự nhiên được gửi gắm đến trong cuộc đời mình. Để rồi dễ dàng mà chấp nhận, đi qua và không đánh mất tin yêu với cuộc sống này.

Mùa sang, năm tới cũng là lúc để thấy đâu đó vẫn còn những yêu thương đang còn mải miết trên hành trình tỉm kiếm đích đến. Và muốn được cầu chúc cho những tình yêu thương như thế sớm trọn vẹn, thành hình. Cả những mơ ước lâu lâu bị bỏ quên nữa, cầu chúc cho những chủ nhân của những mơ ước này nghị lực hơn, vững vàng hơn, để sớm thu về những quả ngọt.



Hãy luôn thấy mình là người may mắn, dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Phía trước luôn có một con đường – điều này không bao giờ là huyễn hoặc cả. Điều cốt lõi nhất khi đứng trước bất kỳ khó khăn nào, đó là khả năng chịu đựng và nghị lực. Sẽ là may mắn nếu ai đó được sống nhiều hơn một cuộc đời, được đau nhiều hơn một nỗi đau. Vì phải chăng lúc này là lúc ta bao dung hơn tất thẩy. Và thấy mình cần phải sống khiêm cung hơn, nhỏ bé hơn và cho đi nhiều hơn.

Đến trong cuộc đời này, là một hạnh phúc. Tồn tại được và thật sự “ sống” lại là một điều hạnh phúc hơn nữa.

Đừng trăn trở

Đừng nghi ngại

Đừng tủi thân

Và cũng đừng so sánh hay phán xét điều gì cả.

Yêu thương nhiều hơn. Mỉm cười nhiều hơn và đón chào một năm mới tới với tất cả tin yêu và hy vọng.


  • Gửi từ email hoai bao hoai_bao868@

Blog Radio chuyển thể từ những lá thư trong tuần

Theo Blogviet.dalink.vn

0 comments

Post a Comment