down

1.01.2012

Blog Radio 214: Màu của thời gian




Cùng Blog Radio đón chào năm mới 2012 với những chia sẻ lắng đọng sắc màu của thời gian bạn nhé!

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này...
Nếu được làm một tháng trong năm, tôi sẽ là Tháng Một - tháng có ngày người tôi yêu được sinh ra.

Nếu được làm một ngày trong tuần, tôi sẽ là ngày Thứ bảy - ngày những người yêu nhau có thời gian bên nhau, tay trong tay.

Nếu được làm một đồ vật, tôi sẽ là Chiếc giầy... để lúc nào cũng luôn có đôi.

Nếu phải là một tội lỗi, tôi sẽ chọn Nói dối - như vậy tôi có thể được hiện diện ở tất cả mọi người.

Nếu được làm một chất lỏng, tôi sẽ là Nước - "một phần tất yếu của sự sống!"

Nếu được làm một nốt nhạc trong cuộc sống, tôi sẽ làm nốt đồ, người ta thích những nốt thăng, thì tôi sẽ là nốt trầm, thậm chí là nốt lặng...

Nếu được làm một loài hoa, tôi sẽ là Hoa hồng - loài hoa dành riêng cho tình yêu.

Nếu được làm một mùa trong năm, tôi sẽ là Mùa đông - mùa có cái lạnh khiến mọi người phải muốn đi tìm hơi ấm.



Nếu được làm một màu sắc, tôi sẽ là Màu Da Cam - mạnh mẽ và ấm áp.

Nếu được làm một âm thanh, tôi sẽ là Tiếng khóc chào đời - luôn đem lại hạnh phúc cho ít nhất là một người nào đó.

Nếu được làm một nguyên tố, tôi sẽ là nguyên tố Oxi - thứ mà mọi ng đều cần để hít thở.

Nếu được làm một từ, tôi sẽ là từ Hạnh phúc - thứ mà ai cũng kiếm tìm.

Nếu được làm một con số, tôi sẽ là số 7 - con số mang đến may mắn mà tôi yêu thích.

Còn nếu được làm một nơi nào đó, tôi sẽ xin được làm cái phòng tắm – mọi người sẽ thường xuyên vào đó, không chỉ để gột bỏ bụi bẩn, mệt mỏi, mà còn để... hát và xả xì trét.


  • Fuong Chic




  • Màu của thời gian

Sáng, mở Facebook, đọc được trên Wall của một người bạn... "Màu của thời gian là màu gì?"
Chẳng ai có thể thấy được rõ ràng "màu, mùi, vị" của thời gian. Với một chiếc đồng hồ cát, nhìn cát chảy xuống tức là thời gian đang chảy đi. Với một chiếc đồng hồ, mỗi tiếng nhích của kim giây là một khoảnh khắc thời gian đã qua. Với một cuốn lịch, mỗi trang lịch được xé đi là 1 ngày đã mất. Vậy thời gian có màu gì?

Với 1 người "bình thường"...

Khi ta thơ bé, mọi thứ thật đơn giản, ta nằm trong lòng mọi người, được yêu thương, chăm sóc. Gia đình là chiếc nôi ngọt ngào của mỗi đứa con bé nhỏ. Cuộc sống toàn những điều vui, dù đôi khi hư bị đánh đòn thì cũng chẳng mấy mà quên. Thủa ấu thơ, cuộc sống mang màu hồng. Vậy màu thời gian là màu hồng...
Qua tuổi 15, cuộc sống bắt đầu thay đổi. Ta không còn bé, ta đòi có quyền tự chủ của riêng mình. Người lớn luôn nói ta "không được làm thế này, phải làm thế kia..." và ta cảm thấy khó chịu vô cùng, bởi ta nghĩ ta "không còn là trẻ con, ta cũng có suy nghĩ của riêng ta". Ta muốn chứng tỏ mình, ta muốn độc lập. Ta có vô số khao khát, ta mong ngóng một ngày ta được đứng bằng đôi chân của mình. Ta hy vọng vào tương lai phía trước, ta được tách khỏi gia đình, được tự chủ một mình. Ta có nhiều lắm, hoài bão và hy vọng... Thời gian nhiều màu xanh da trời...
Vậy là ta cũng đã được sống tự lập, dù tài chính vẫn butachi, nhưng ta đã có cơ hội làm những gì mình muốn. Ta hết mình với tất cả những việc ta làm. Nhưng lạ là, cuộc sống của ta không còn nguyên vẹn là màu xanh da trời nữa. Nó bắt đầu pha tạp; Những sự thật ta bắt đầu nhìn thấy, ta phải học cách tự chủ hơn trước những khó khăn đầu đời. Rồi cái thời butachi cũng qua, giờ ta thực sự phải đứng một mình, không thể mãi dựa vào gia đình. Bắt đầu con đường của riêng mình. Những hoài bão thủa nào tạm phải dẹp lại cho những nỗi lo về cơm, áo, gạo, tiền. Những sự thật trần trụi bắt đầu hiện ra như một bức tranh đẹp bị ố màu, nham nhở, xấu xí. Ta học cách nhẫn nhịn, học cách đương đầu và chấp nhận. Sóng gió bắt đầu từ đây, sóng gió trong đời và cả trong chính mình. Dường như, cuộc sống là vô vàn những mâu thuẫn, những tranh đấu... Thời gian có màu đỏ.
Rồi những khó khăn ban đầu dần qua, ta trở nên dạn dày hơn, không còn quá ấm ức mỗi khi bị cấp trên mắng, biết cách khéo léo với người ngoài hơn, bắt đầu tạo cho mình một phong cách riêng. Dù thế, ta vẫn bồng bột, vẫn có những phút cháy hết mình, vẫn có những phút nông nổi, vẫn có thể dốc hết tiền để mua thứ ta thích, vẫn liếc nhìn những chàng trai có vẻ ngoài hấp dẫn... Vẫn có những phút cuồng nhiệt bất biết ngày mai... Dù sôi nổi, nhưng ta bắt đầu chín chắn hơn rồi... Xanh lá là màu của thời gian.

Rồi ta cũng có gia đình. Bắt đầu một cuộc sống mới, không phải chỉ có “mình ta”. Ta bắt đầu phải chăm lo cho “một người lạ”, rồi “hai người quen”... Ta không còn nhiệt tình với những mối quan hệ mới nữa, ta chỉ thích đi cùng những người bạn thật thân thiết. Ta ít chia sẻ hơn, mọi thứ được giấu trong lòng, biết cái gì nên nói, cái gì không, nên điều chỉnh cảm xúc của mình như thế nào. Cuộc sống cứ đều đặn trôi qua, ta tất bật với những công việc của mình, đều đặn, ta đã bị cuốn vào guồng quay của cuộc sống, chẳng muốn bứt phá, chẳng nghĩ tới việc tạo nên một biến cố nào nữa, và chẳng có thời gian nhìn lại mình nữa... Thời gian cứ thế trôi, chín chắn với đời và sâu thẳm là tình yêu với gia đình, bạn bè... Thời gian có màu cam sẫm.



Đôi khi chợt ngừng lại, tuổi xuân đã đi qua tự lúc nào. Bước vào thời kỳ hồi xuân, ta nhìn lại quãng đời đã qua, một nỗi nuối tiếc dậy lên. Mỗi lần soi gương, còn đâu khuôn mặt rạng ngời, nước da sáng hồng, còn đâu những khao khát cháy bỏng, cuộc sống trần trụi dù đầy yêu thương, nhưng lẩn khuất trong ta, ngọn lửa đam mê thình thoảng vẫn bùng cháy, những tàn lửa thanh xuân cuối cùng, cố cháy hết mình. Ta lại muốn rong chơi, lại muốn thay đổi, lại muốn mình trở nên hấp dẫn trong mắt bao người. Nhưng nhìn lại, ta còn đây, một gia đình nhỏ cần sự chăm sóc của ta, còn nhiều lắm những việc cần làm... Vậy là ta để đó, nhìn những đốm lửa lập lòe trong lòng, gạt bỏ những thèm muốn rất đời của riêng ta, để sống bằng trách nhiệm và sự hy sinh. Dẫu vậy, ta vẫn nuỗi tiếc.... Thời gian có màu cỏ úa.

Rồi lửa đời cũng cháy hết. Ta nguội lạnh, con cái đã lớn, ta cũng chẳng còn những ham muốn như thời trẻ. Ta nhìn đời với con mắt rất thực tế rồi. Con cái lớn, và rồi cũng có gia đình riêng. Ta không còn ngậm ngùi khép cánh cửa thanh xuân, bởi ta hiểu quá khứ là thứ không thể níu kéo. Ta vui với thực tại. Ta như một con mèo đã nhiều tuổi, thu vén cho mình một chỗ nằm thoải mái quanh xó bếp, mỉm cười, lim dim đôi mắt nhìn con cái ta đang đi những quãng đường ta đã đi. Ta yêu chúng nhiều lắm, và ta an tâm chúng sẽ tự trưởng thành như ta đã vậy.... Thời gian là màu nâu...

Ta đã có cháu, niềm vui được bồng bế một sinh linh bé bỏng trên tay, ta bồi hồi nhớ lại ngày con ta ra đời, nó cũng bé bỏng như vậy, cũng cần chở che như vậy. Rồi ta nhận ra, càng ngày, khi ta càng có nhiều thời gian rảnh, càng có nhiều khoảng lặng cho riêng mình, ta lại càng nhớ về thủa xưa của mình nhiều hơn. Ngày ta còn trẻ, ta chẳng thể nào nhớ nổi những ký ức thủa ấu thơ của mình, bởi ta còn quá bận tâm với tương lai. Giờ thì, mọi thứ lại hiện ra rõ ràng. Nhìn đứa cháu nhỏ nghịch ngợm bên ta, ta lại tưởng như chính mình đang vui đùa bên cha mẹ, ông bà thủa nhỏ. Ký ức, những điều gì đó xa lắm, mà lại rất gần... Thời gian mang màu tím, hoài niệm.

Ta mệt lắm, ta biết ta chẳng còn nhiều thời gian, mắt ta mờ, tai ta không còn nghe rõ, những việc ta làm, cứ chợt nhớ chợt quên... Cát bụi. Ta biết ta sắp trở về nơi ta sinh ra, mọi thứ trở nên nhạt nhòa...Thời gian có màu gì? – Trắng, đen hay xám?!...

Nhưng. Đó là màu thời gian của một người “bình thường”. Còn....

... “ Khi tôi sinh ra, họ đã bỏ tôi, tôi đón sinh nhật thứ 17 của mình như bao lần khác, ngoài đường, co ro trong chiếc chăn mỏng xin được...”

“Tôi sinh ra đã chẳng được nguyên vẹn, chẳng ai chào đón tôi, tôi biết mình sẽ gặp khó khăn nhiều lắm trong cuộc sống, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi muốn được sống...”

“Tôi vốn dĩ có một gia đình hoàn hảo, rồi tôi đã tự hủy hoại mình, tôi đã trượt dài, giờ tôi bế tắc...”

“Tôi đi đây. Vĩnh biệt mọi người.”

... Tự hỏi: “Màu thời gian của họ - những người đó – như thế nào?”

.... Thời gian cứ xoay chuyển màu từ màu này sang màu khác. Đôi khi là sự pha trộn. Có lúc lại thấy mình trỗng rỗng, thời gian trở nên trong suốt, vô màu.... Dù nó có màu gì, thì nó cũng không bao giờ quay trở lại. Khi bạn nói những lời làm tổn thương người khác, bạn không bao giờ có thể lấy lại những lời đó. Khi bạn hẹn đi tiễn một người mà không tới được, bạn sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được những giọt nước mắt của người đi xa. Một người vừa mới cười với bạn thôi, có thể chỉ một bước quay đi đã ở bên kia thế giới. Tình yêu của bạn còn đang nồng nàn là thế, có thể chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, ngày mai đã chẳng còn bên nhau.... Bạn luôn có cơ hội làm lại từ đầu, nhưng bạn sẽ chẳng thể chối bỏ quá khứ của mình...

Đã bao lần tôi nói từ “nuối tiếc”, mà có bao nhiều người trong đời không phải một lần nói từ “nuối tiếc”?! Nhưng quá khứ sẽ mãi là quá khứ. Mỗi lần gặp khó khăn, mỗi lần buồn đau tưởng chừng không vượt qua được, tôi luôn tự nhủ: “Hãy tranh thủ gặm nhấm những khoảnh khắc này, bởi ngày mai, ta sẽ vượt qua khó khăn, mọi thứ sẽ chỉ còn là quá khứ. Hãy trân trọng từng giây phút, dù là buồn đau hay vui vẻ.”

... Ngày hôm qua là quá khứ của Ngày hôm nay, và Ngày hôm nay sẽ là quá khứ của Ngày mai; nên chẳng việc gì phải vội vàng, phải sợ hãi. Bình tĩnh, tự tin, và trân trọng từng khoảnh khắc, bạn của tôi nhé!

Hà Nội, một ngày đông.


  • Gửi từ email Hà Châu Giang




Cứ thả nỗi buồn đi xa…

Có bao giờ bạn tự hỏi..

Vì sao ta buồn?

Ta buồn vì ta vừa kết thúc một mối tình. Tưởng mối tình đó sẽ kéo dài mãi, hạnh phúc ngày hôm nay sẽ lan sang đến ngày mai, ngày mai nữa. Nhưng không… Ngày hôm nay có thể người đó yêu ta đậm sâu, nhưng ngày mai thì sao? Ta chỉ có thể trân trọng từng khoảng khắc hạnh phúc và khi chia tay có nghĩa là ta và người đó sẽ đi tìm hạnh phúc mới tốt hơn, sẽ lại có cuộc sống mới.

Ta buồn vì ta có một ngày làm việc tồi tệ, những mớ bòng bong làm ta mệt mỏi. Ta sẽ giải quyết chúng chỉ cần có lòng quyết tâm. Một ngày dù có tồi tệ đến mấy thì cũng sẽ phải đi đến hồi kết nên ta không nên lo nghĩ.

Ta buồn vì ta biết bạn bè xung quanh không hề tốt mà họ chỉ lợi dụng ta. Ta đã quá tin tưởng họ để giờ quá đau đớn khi nhận ra sự thật phũ phàng.

Ta buồn vì ta quá ngờ nghệch để bị người khác xỏ mũi mà không hay biết. Ta dặn mình phải thông minh hơn trước đi.

Ta buồn vì hôm nay ta làm những người ta yêu quí phải buồn, ta không để ý gì đến người khác cả. Ta quá quan tâm đến bản thân chúng ta để khi mất đi người ta yêu thương mới nhận ra sự quan trọng của họ.

Ta buồn vì người khác chê trách ta, ta tức giận, ta la lối. Nhưng ta nhận ra rằng phải biết kiềm chế bản thân, ta đúng thì ta cười họ, còn ta sai thì ta sửa.

Ta buồn vì hôm nay, vì ngày mai, lo sợ những gì có thể sẽ đem đến.

Ta buồn vì vô số lí do mà không thể lí giải. Có những việc không đáng làm ta buồn nhưng ta vẫn rầu rĩ. Cuộc đời này quá ngắn ngủi để buồn vì tất cả mọi thứ. Chuyện gì đến sẽ đến, ta không chờ đợi,ta không hỏi. Đơn giản hôm nay ta sẽ cười để quên đi phiền muộn. Những ai ghét ta, ta mặc kệ vì họ đã không yêu quí chính con người ta. Những ai yêu quí ta, ta trân trọng họ. Và ta không buồn, buồn sẽ làm ta mệt mỏi, sẽ làm ta mờ mịt. Ta vui vì ta biết đằng sau sự buồn bã sẽ ẩn chứa những niềm vui, đằng sau những niềm vui là tiếng cười thoải mái.



Vì sao ta phải buồn? Buồn không giải quyết được vấn đề, buồn không thể làm lành trái tim tan vỡ, buồn không thể rút lại một lời nói, buồn không thể làm lại một ngày, buồn chả làm được gì cả.

Buồn chỉ càng làm con người ta chìm sâu trong bóng tối, ánh sáng sẽ bị che mờ. Ánh nắng mặt trời luôn rạng rỡ trên mỗi con đường ta đi qua. Chẳng ai muốn quay lại con đường tối cả. Chúng ta hãy chọn những con đường sáng, nỗi buồn chỉ là một phần của cuộc sống. Ta biết đến nỗi buồn nhưng ta không giữ nó lại. Ta thả nó đi xa thật xa....Và mỗi khi buồn hãy tự hỏi :"Vì sao phải buồn?" bạn nhé !

Chúng ta biết là ta không nên buồn nhưng đôi khi quá khó để lờ đi tất cả mọi việc... Nhưng cứ mãi để nỗi buồn trong lòng ư?Điều đó sẽ càng phá hủy con người ta hơn thôi!

"It"s a new dawn

It"s a new day

It"s a new life

For me

And I"m feeling good,,"

Jun Hg - hgthaotran
Blog Radio chuyển thể

Sưu tầm

0 comments

Post a Comment