down

12.07.2011

Xin lỗi em không thể lấy anh vì anh quá ngoan

Xin lỗi anh, em không thể yêu và lấy người đàn ông ngoan như anh được. Đúng anh không hề có nhược điểm hay có điều gì đáng chê trách cả. Như lời anh nói em đã thử và đã cho anh cơ hội nhưng rồi em biết mặc dù có cảm tình với anh nhưng em không thể yêu và lấy anh.

Em là người thẳng thắn nên em buộc phải nói ra để cho em thoát khỏi cảm giác áy náy cũng như anh khỏi phải hi vọng đồng thời cũng tạo điều kiện cho anh biết để đi tìm người mới. Anh là một người đàn ông khỏe mạnh, ngoại hình tốt, công việc ổn định, chân tình, tư cách đạo đức tốt. Thế là quá đủ để ai tiếp xúc với anh cũng phải nhận xét anh là một người đàn ông tử tế. Vâng một người tử tế như anh xứng đáng để được tất cả đồng nghiệp, bạn bè và gia đình em yêu mến và vun vén vào cho em. Tuy nhiên nhược điểm của anh trong mắt em chính là sự hoàn hảo thái quá đó, giá như anh chỉ thế thôi, anh lại là người quá hiếu thảo, quá có hiếu với bố mẹ, em đã nghe người ta nói là suốt thời sinh viên anh không chơi bời gì cả chỉ tập trung học hành, những ngày hè mùa gặt anh còn tranh thủ về quê giúp mẹ thu hoạch lúa, tốt nghiệp ra trường anh đi làm và sau khi đủ tiền xây nhà anh mới tính chuyện yêu đương.

Gọi là yêu đương nhưng cũng là những đám mối do mẹ anh tìm hiểu kĩ và tư vấn giới thiệu cho. Em cũng nghe đồn anh có cảm tình với một cô gái cùng công ty, cô ấy xinh đẹp nhưng quá gầy và mẹ anh đã không đồng ý. Anh đã chia tay cô ấy và đến với em, đơn giản bởi em cùng quê và mẹ anh ưng ý. Mà sao mẹ anh lại không ưng ý cho được. Gia đình em là một gia đình nền nếp bố mẹ em sống chưa từng để lại điều tiếng xấu xa nào, từ nhỏ em đã được khen là ngoan ngoãn chăm chỉ và học giỏi. Công việc ổn định và ngoại hình không đến nỗi nào cùng một xuất thân ngon lành đủ cho tất cả các bà mẹ chồng vui vẻ gật đầu chấp nhận cho bộ hồ sơ tuyển con dâu.


Xin lỗi em không thể lấy anh vì anh quá ngoan

Biết nói thế nào cho anh hiểu? Không lẽ em nói rằng em không thể yêu anh là bởi anh quá ngoan hay là nói trắng ra như các chị, các cô cùng công ty vẫn cảnh báo em: Lấy chồng sợ nhất gặp phải thằng sợ mẹ, nghe mẹ. Lỡ có yêu đứa nào em thấy nó để ảnh mẹ trong ví thì đừng có mà lấy, sau này nó nghe mẹ chứ không coi vợ ra gì đâu.

Không hẳn là chỉ vì những lời nói đó, tuy nhiên anh có nhớ lần trước khi em tới nhà anh chơi, vì bác gái đã đặc biệt mời em từ trước nên để từ chối một cuộc hẹn đã có sự sắp đặt cho cả hai bên cũng là một điều ngại ngùng với cả hai cho dù tối hôm đó trời đột ngột trở lạnh và mưa. Khi dùng bữa xong và vui vẻ nói chuyện em đứng dậy chào cả nhà để ra về, mặc dù trời đã tạnh hẳn mưa nhưng thực sự là rất lạnh, cái lạnh đến thấu tim gan và có lẽ không trừ trường hợp bất khả kháng chẳng ai có ý định đi ra ngoài đường làm chi.

Em cũng đi xe máy nhưng nhà em cách nhà anh đến gần chục cây số, cũng không phải là quá muộn nhưng trời khá tối và đương nhiên em sẽ yên tâm và an toàn hơn nếu có ai đó đưa về. Anh là một người đàn ông trẻ lịch sự, anh thừa hiểu điều đó và anh cũng dắt xe ra theo em và định đi cùng em trên con đường về nhà. Mẹ anh đã ngăn cản anh bà nói: Đường nào em cũng phải lái xe một mình, một người chịu rét là đủ rồi, để em về một mình cũng được. Anh đã nói với mẹ là không sao, rằng anh mặc rất ấm và có mang áo mưa. Có lẽ là quá ngại với em nên cho dù em nói là không sao đâu em, cháu về một mình cũng được nhưng bố anh vẫn bắt anh phải đưa em về. Trên đường về lạnh lẽo vắng vẻ ây có anh đi cùng em đã thực sự yên tâm nhưng nhớ tới ánh mắt lo lắng dõi theo anh khi anh dắt xa ra khỏi cổng của mẹ anh, đi đến nửa đường em đã thuyết phục anh về. Anh đã phải đồng ý về chắc anh lo anh chưa về mẹ không thể yên lòng.

Gia đình anh để lại cho em nhiều ấn tượng tốt tuy nhiên sự quan tâm thái quá của mẹ anh dành cho con trai khiến em biết rằng đó là một thứ tình cảm mà không bao giờ có người thứ ba nào có thể xen vào. Em sợ cái cảm giác rạn nứt khi em chuyển đến sống cùng 2 người bạn thân thời sinh viên. Ba đứa em chơi với nhau rất thân từ thời còn lê la ở nhà trẻ, học đại học 2 đứa kia ở với nhau và em ở một mình nhưng chúng em vẫn thân thiết và thường xuyên tới thăm nhau. Do ở một mình buồn và thấy 2 đứa chúng nó ở với nhau quá hòa thuận vui vẻ thế là em đã chuyển đến ở cùng. Lúc đầu thì thật tuyệt vời thế nhưng dần dần chẳng hiểu vì sao mà giờ đây cả ba đứa gần như không thể nhìn mặt nhau. Cho đến tận khi mỗi đứa một nơi, tốt nghiệp và một trong hai đứa kia lấy chồng, chúng em gặp lại nhau và mới thân thiết trở lại, thì ra thật đơn giản chỉ là khúc mắc của người này thấy người kia thân thiện với người khác nhiều hơn rồi bỏ rơi mình, thế rồi chuyện bé xé ra to và nhiều nhiều những khúc mắc cá nhân khác.

Em cũng mong anh thông cảm, em là cô gái thẳng tính và có phần hơi có thiên hướng tư tưởng hiện đại, nếu tiếp xúc lâu với em chắc anh cũng hiểu điều đó. Có lúc em nghĩ em sẽ phù hợp với người đàn ông rượu uống một chút, thuốc hút một chút và hơi ham vui một tẹo, người mà khi em sai người ấy bực tức lên và sẵn sàng tát cho em một cái rồi sau đó nịnh em xin lỗi em, người mà sẵn sàng chống đối mẹ cho em ra ở riêng khi cảm thấy mẹ chồng con dâu khó mà đồng cảm rồi sau đó sẽ kiếm cơ hội động viên em về với mẹ khi mẹ đã già và mẹ hiểu ra rằng mẹ cần hiểu thông cảm với con dâu hơn…

Có thể em đã quá ích kỉ hoặc theo bố mẹ em là em đã được nuông chiều quá nên chỉ thích tự do theo ý mình hay theo mọi người là em quá làm cao… Có thể em đã sai, khi yêu và lấy một người khác rồi em sẽ phải hối hận. Em sẽ tự quyết định và chịu trách nhiệm cho quyết định của em. Nhưng xin lỗi em không thể yêu và lấy một người đàn ông quá ngoan như anh. Em mong hai ta vẫn mãi là bạn tốt. Chào anh người bạn tốt. Mong anh thông cảm cho em.

0 comments

Post a Comment