Anh ra đi trong một chiều nhạt nắng.
Gió xao lòng em bỗng thấy bơ vơ.
Cứ mỗi chiều em ra ngoài lối nhỏ
Đứng chờ anh mặc sương trắng giăng che.
Gió hát đêm ánh trăng sáng nhạt nhòa
Giương ánh mắt em nhìn vào vô vọng.
Thời gian trôi trái tim này lạnh lẽo
Biết có còn hi vọng với tình anh?
Như cơn sóng, anh quay về chốn cũ
Đến tìm em để hát khúc tình xưa.
Nhưng tất cả giờ chỉ là hoài niệm
Em bây giờ như ngàn cánh hoa bay.
Không muốn yêu không muốn vướng bụi trần
Để tâm hồn thanh thản mãi niềm vui.
0 comments
Post a Comment